Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
Phan_45
“Ha ha……….”.
Hai người nhảy vào một nhánh cây, Phong Linh ôm chặt lấy hắn, nằm xuống nôn thốc nôn tháo một hồi, sau lưng, Thần Hoàng vỗ vỗ lưng nàng nói. “Nếu như đi nhiều thêm vài lần nữa, ta đảm bảo nàng sẽ không sợ độ cao nữa!”.
Phong Linh xoay người. “Nếu như ngươi muốn mưu sát ta thì ngươi cứ nói thẳng!”. Nàng kích động nhất thời quên mất đang ở trên cây nên thân thể lắc lư, suýt chút nữa thì té xuống. Thần Hoàng nhếch môi cười tà, một tay quàng qua hông nàng, kéo nàng lại sát gần mình. “Cẩn thận đấy, đây là một nơi mưu sát rất tốt, nàng đừng chọc giận ta đấy”.
Phong Linh vẫn còn hơi sợ hãi, vỗ ngực một cái, ngước mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Lúc này nàng mới phát giác khoảng cách giữa hai người lại gần như vậy, nàng vội đẩy hắn ra nhưng lại sợ té xuống, nên đành phải từ từ nằm xuống, hai tay ôm chặt lấy nhánh cây. Sau đó mới dám mở miệng nói. “Này, ngươi phát bệnh thần kinh gì thế, ngươi dẫn ta đến đây để trêu chọc ta sao? Được rồi, thế thì ta chúc mừng ngươi… nguyện vọng của ngươi đã đạt được rồi, bây giờ ta đang cảm thấy cực kỳ khó chịu!”.
Thần Hoàng vừa lòng ngồi xuống nhánh cây, tựa đầu vào cây, lắc lắc hai chân, lắc đến nỗi nhánh cây cũng rung lên làm Phong Linh không dám động đậy. “Dạ Tàn Nguyệt… à không, thái tử, chúng ta trở về đi, nơi này lạnh quá”.
Nghe nói nàng lạnh, Thần Hoàng không chút do dự cởi trường sam ném qua. Sau đó hắn nhấc nàng lên để nàng ngồi cạnh mình, nhìn chằm chằm ánh trăng trên bầu trời, bất đắc dĩ nói. “Phong Tam Nương, ta phải làm sao thì nàng mới yêu ta?”.
Phong Lính sửng sốt một chút, không tự nhiên quay mặt đi. “Này, lúc nào thì chúng ta trở về, nếu như mấy người Vấn Xuân không tìm thấy ta thì chắc chắn sẽ rất sốt ruột”.
Thần Hoàng khép hờ hai mắt, nhìn qua nàng. “Nàng, cái nữ nhân này, đúng là có bản lĩnh triêu đùa người”.
Nghe xong, Phong Linh không vui nói. “Chuyện tối hôm nay hình như người không tốt là ta mà”.
Thần Hoàng cười ta, tiến tới trước mặt nàng. Đột nhiên gương mặt như tinh linh buổi đêm kề sát mặt mình, làm Phong Linh không kìm được mà lui về phía sau.
Không Tử đã nói, không nên gần yêu nghiệt thì mới tốt.
“Phong Tam Nương, nàng hãy nhớ, bắt đầu từ bây giờ, mạng của nàng cũng là của ta”.
“Cái gì?”. Phong Linh nghi ngờ nhìn hắn. “Có ý gì?”.
“Ha ha”. Hắn không đáp, nhưng trong con ngươi lại lộ vẻ quỷ dị. Phong Linh càng cảm thấy lạ chỗ nào, vừa định đặt câu hỏi thì cần cổ tê tê, sau đó toàn thân nàng không nhúc nhích được.
“Đáng chết. Ngươi lại điểm huyệt đạo của ta?”. Phong Linh nổi giận, nàng hận điểm huyệt, hận chết rồi!
Thần Hoàng đến gần, kề tai nàng nhỏ giọng nói. “Nhắm mắt lại”.
“Ta không! Tại sao ta lại phải nghe lời ngươi? Ta không………”.
“Không nhắm lại thì ta sẽ hôn nàng”.
Phong Linh không nói hai lời, đóng chặt mắt lại, ngay cả một khe hở cũng không có. “Ta cho ngươi biết, không phải là ta sợ ngươi đâu”.
Hắn cười khẽ sau đó chậm rãi vận nội lực toàn thân, sau đó nhẹ nhàng đặt lên ngực nàng. Bỗng nhiên, một dòng nhiệt lưu mạnh mẽ đánh úp về phía Phong Linh, dường như nó muốn hút gì đó, hút khô máu nàng, hút cả linh hồn của nàng vậy.
“Cái này…….. Ngươi đang làm cái gì vậy?”. Phong Linh mở mắt ra, trừng lớn.
Sắc mặt Thần Hoàng dần trở nên đỏ thắm, đôi môi càng đỏ hồng diễm lệ. “Nàng đừng lộn xộn”.
Chương 184: Thừa nhận đi, nàng đã động lòng với ta rồi
“Dạ Tàn Nguyệt, ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn gì?”.
Thần Hoàng vận nội lực càng lúc càng nhanh, đôi tay tỏa ra nhiệt lượng như muốnlàm phỏng da nàng, vẻ hấp dẫn cũng làm người ta chắt lưỡi hít hà.
“Nàng đừng nhìn chằm chằm ta như vậy, ta sẽ nghĩ rằng nàng đã yêu ta”. Giọng nói của hắn vó vẻ mệt mỏi.
Sắc mặt Thần Hoàng đỏ hồng sau đó trắng dần, sức cũng bắt đầu yếu dần, trên mặt lại nhiễm một tầng màu xanh, thoáng qua rồi biến mất.
“Đừng lựa gạt ta, đừng nghĩ rằng ta là kẻ ngốc, ngươi mau nói cho ta biết ngươi đang làm gì?”. Giọng nói Phong Linh lộ vẻ nóng nảy.
Hắn ngước mắt nhìn nàng, vẻ mặt như không quan tâm nói. “Ta đang hút thư độc trên người nàng”.
Phong Linh sợ ngây người, lúng túng mở miệng. “Nói như vậy thì ngươi… ngươi sẽ thay ta……..”.
“Đừng nói ta vĩ đại như vậy, thay vì nói thay thế thì nói ta làm như vậy để nàng áy náy cả đời không quên được ta”. Đôi tay Thần Hoàng từ từ rơi xuống, cả người vô lực tựa vào thân cây, trên trán cũng toát ra mồ hôi.
Phong Linh thấy Thần Hoàng như thế thì kêu lên. “Đáng chết, ngươi mau giải huyệt cho ta”.
Thần Hoàng bất mãn hếch mày lên. “Đây là thái độ nàng đối xử với ân nhân cứu mạng sao?”. Nói tớ nói lui nhưng hắn vẫn giơ tay giải huyệt cho nàng.
Sau khi cả người có thể hoạt động được, phản ứng đầu tiên của Phong Linh chính là níu vạt áo của hắn, hét lên. “Ngươi điên rồi sao? Ngươi hút thư độc thay cho ta, ngươi có thể thay ta đó!”.
Thần Hoàng cười một tiếng. “Sao nàng khẩn trương thế, sao vậy, phát hiện ta rất tốt à? Nhưng mà đáng tiếc, như lời nàng nói, ta có thể sẽ chết đi cho nên nàng đừng yêu ta, ta không bỏ nàng thủ tiết được đâu”.
“Đến lúc này mà ngươi còn nói đùa?”. Phong Linh tức giận, cực kỳ tức giận, “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi rất ngốc ngươi có biết không? Tại sao ngươi lại vì một nữ nhân không yêu ngươi mà hy sinh cả mạng sống của mình? Ngươi thật sự đã ngốc đến mức không thuốc nào chữa được rồi! Ai muốn ngươi hút thư độc? Ai muốn ngươi chết thay ta? Ngươi coi ta là ai vậy? Đừng tự mình đa tình, ta không cần! Ta cũng sẽ không nhận phần tình cảm này của ngươi!”. Nàng tức giân kéo hắn. “Trả độc trở về cho ta, trả cho ta!”.
Thần Hoàng nhìn nàng tức giận đỏ bừng mặt, trong đôi mắt còn mơ hồ có giọt nước, hắn đột nhiên đưa tay vuốt gương mặt nàng. “Phong Tam Nương, nàng thừa nhận đi, có phải nàng cũng có cảm giác với ta. Từ lúc bắt đầu, nàng đã động lòng với ta rồi đúng không?”.
“Không đúng, không đúng, không phải! Ta không thích ngươi! Cho nê cho dù ngươi chết cũng không có tí giá trị nào cả! Dạ Tàn Nguyệt, mau đưa độc về lại trên người ta!”. Phong Linh cầm áo lắc lắc hắn. “Trả về! Trả về! Ta không muốn ngươi là nhiều việc như vậy, không cần……….”.
Thần Hoàng kinh ngạc nhìn nàng mất khống chế, nhìn lệ trên mặt nàng thì hắn cười, không nói hai lời ôm chặt lấy nàng. “Tam Nương, náng rất yêu thích ta đúng không? Có đúng hay không?”.
“Không! Ta không thích! Buông ra!”. Phong Linh đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm thật chặt. “Ta không thả! Chết cũng không thả! Rõ ràng nàng có cảm giác với ta, tại sao nàng lại không thừa nhận!”.
“Không có, không có, không có!”.
“Có! Có! Có!”.
“Không có!”.
“Có!”.
“Không có……. Hu……. Không có……….”. Phong Linh vừa khóc vừa đánh hắn. “Kẻ kiên, ngươi là kẻ điên!”.
“Không sai. Ta là kẻ điên, vì nàng mà nổi điên!”.
*…………….*
Thanh Nhạc cung.
“Lạc Dao công chúa, ngài không thể làm khó thuộc hạ!”. Một thị vệ áo xám tro bảo vệ một phòng kho nhìn như rất bình thường, đối diện là Dạ Lạc Dao diện một bộ màu hồng. Vẻ mặt nàng ta không thay đổi, điềm tĩnh giống như mỹ nữ trong tranh vẽ.
“Tránh ra!”. Nàng nhẹ nói.
“Lạc Dao công chúa, mời công chúa về” A Tinh từ từ đi ra. “Mệnh lệnh của chủ nhân chính tai ngài cũng đã nghe được”.
“Tránh ra!”. Nàng nói.
“Chúng ta không thể……..”. A Tinh còn chưa nói hết câu thì Dạ Lạc Dao đã rút chủy thủ trong tay áo ra, nhắm ngay vào cổ. “Nếu như các ngươi vẫn có chấp thì ta sẽ chết ngay trước mặt các ngươi”.
“Lạc Dao công chúa”. A Tinh vội la lên. “Ngài mau bỏ dao xuống! Ngài sẽ làm chính mình bị thương đấy!”.
“Tránh ra!”. Nàng lẳng lặng nhìn họ. Thấy mấy người vẫn hai mặt nhìn nhau, nàng ta không do dự ấn mạnh chủy thủ, mũi dao đi vào da, một dòng máu tươi chảy xuống…..
“Được! Chúng ta tránh ra, tránh ra, ngài mau để dao xuống!”.
Rốt cuộc A Tinh cũng thỏa hiệp vì so với Châu Châu ở bên trong thì địa vị của Lạc Dao công chúa trong lòng chủ nhân rõ ràng là nặng hơn.
Mấy người ăn ý tản ra, chủy thủ trong tay Dạ Lạc Dao không cất đi mà nàng ta cảnh giác đi từng bước về phía trước. Cho đến khi nàng ta vào trong, đẩy cửa hông ra, đột nhiên nàng ta đóng cửa lại, chạy vào trong.
“Lạc Dao công chúa! Mở cửa!”. A Tinh đập cửa, lại không hề nghe thấy tiếng gì, trong lòng cảm thấy không tốt, hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức dùng khinh công nhảy lên mái hiên.
Dạ Lạc Dao chạy như điên, thấy một nha hoàn bước ra từ một gian phòng, nàng ta nheo mắt, nhặt một tảng đá trên mặt đất, dùng sức ném qua một bên, hô to một tiếng. “Có người!”. Bỗng chốc hai người áo xám từ trong nhà phi ra, nàng nhân cơ hội chạy tới, đẩy nha hoàn đó ra xông vào.
“Ai vậy?”. Trong phòng, Châu Châu vừa tắm rửa xong, đang mặc quần áo, xoay người lại thấy Dạ Lạc Dao thì ngẩn ra, sau đó lại cười lạnh nói. “Công chúa điện hạ đến trễ thế này có chuyện gì sao? Không phải là đến đây để tìm thái tử điện hạ chứ? Ha ha, vậy thì ngươi tìm nhầm địa phương rồi, ngươi nên đến xem chỗ của Phong Tam Nương”.
Vẻ mặt Dạ Lạc Dao lạnh lẽo, chủy thủ trong tay vung lên, không hề nghĩ ngợi đâm thẳng vào Châu Châu………
*…………….*
Thần Hoàng đang ôm chặt lấy Phong Linh, đột nhiên ngực cảm thấy đau xót, cảm giác vừa đau vừa mãnh liệt, chân mày hắn nhíu lại, toàn thân giống như không có sức lực, run rẩy không ngừng. Hắn có một dự cảm rất xấu. Loại cảm giác này nhắc nhở hắn một sự thực đáng sợ.
Phong Linh vẫn đang giãy dụa đẩy hắn ra. “Ngươi đừng như vậy nữa ——”.
Sau khi nàng nhìn thấy bộ dạng của hắn thì ngẩn người. “Ngươi bị làm sao vậy?”.
“Phụt!”. Thần Hoàng chợt khạc ra một búng máu, tay níu chặt ngực, thân thể lắc lắc, bỗng chốc ngã từ trên cây xuống, ngã mạnh xuống đất.
“Dạ Tàn Nguyệt!”. Phong Linh khẽ cắn răng, nhắm mắt nhảy từ trên cây xuống. hai tay và đầu gối của nàng cũng bị trợt ra một mảng nhưng nàng không để ý mà vội vàng nhào đến trước mặt Thần Hoàng, đỡ hắn dậy. “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi sao rồi, đừng dọa ta, ngươi nói vài lời đi!”.
Thần Hoàng dùng hết hơi sức toàn thân ngồi dậy, lau khóe miệng máu đang chảy xuống, đôi mắt tàn bạo kinh người. “Châu Châu xảy ra chuyện rồi!”
Chương 185: Nàng khóc nhìn rất xấu
Châu châu xảy ra chuyện! Nàng ta đã xảy ra chuyện!
Những lời này như nổ tung trong đầu Phong Linh, lòng nàng giống như bị ngàn châm đâm vào, máu toàn thân dồn lên đỉnh đầu. “Không! Không thể! Nàng ta không thể chết được!”.
Phong Linh đứng dậy muốn đi về. “Ta không thể để cho nàng ta chết được!”.
Bỗng nhiên, chân của nàng bị người nắm lấy, nàng cúi đầu thì thấy Thần Hoàng đang nắm chặt lấy chân nàng. “Nàng đừng đi!”.
“Không! Ta phải đi cứu nàng ta, nàng ta không thể chết được!”.
Hắn lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười yếu ớt. “Không cần”.
Trong lòng nàng sốt ruột, ngay cả nàng cũng không nhận ra giọng nói của nàng run rẩy như thế nào. “Có ý gì? Cái gì gọi là ‘không cần’?”.
Thần Hoàng khẽ cắn răng, điểm mấy huyệt vị chủ yếu trên người, sau đó chậm rãi thở ra một hơi, mồ hôi chảy dài, hắn ngước mắt, kéo nàng ngồi xuống. “Không cần chính là không cần, nàng ngồi với ta một lúc”.
Phong Linh khẩn trương kéo hắn. “Mau nói cho ta biết bây giờ ngươi như thế nào rồi? Đau chỗ nào? Khó chịu chỗ nào?”.
Thần Hoàng nhướn mày đùa. “Nàng yêu ta rồi hả?”.
“Đáng chết! Ta đang hỏi ngươi, ngươi phải trả lời ta!”.
“Ha ha”, Thần Hoàng lau vét máu tươi trên khóe miệng, lắc lắc ngòn tay dính máu nói. “Chỉ cần dùng một chút máu đã có thể thử lòng nàng, thật là đáng giá!”.
Phong Linh sửng sốt. “Ngươi…. Ngươi nói cái gì? Ngươi thử lòng ta?”.
Xung quanh bắt đầu nổi lên những trận gió lớn, càng thổi càng mạnh, còn có thêm cả mấy tiếng sấm rền.
Thần Hoàng tỏ vẻ xấu xa, lại gần nàng. “Nếu như ta không làm như vậy thì làm sao có thể biết lòng nàng được, Phong Tam Nương, nàng hãy đối mặt với thực tế đi, nàng đang quan tâm ta, nàng thích ta rồi!”.
Vai Phong Linh run lên, nàng cắn chặt môi, cắn đến nỗi sắp nhỏ ra máu, bỗng nhiê nàng giơ tay lê. “Bốp”.
Thần Hoàng nghiêng đầu cười một tiếng, sờ sờ má trái. “Càng tức giận thì càng chứng minh nàng quan tâm ta!”. Hắn ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú đến nỗi người thần đều phẫn nộ nở nụ cười lưu manh. “Đến đây đi, nàng đánh thêm mấy cái nữa, không cần phải nương tay với ta”.
“Ngươi trêu ta như vậy là có ý gì? Ngươi nhìn dáng vẻ ta nhếch nhác, ngươi thấy thích thú sao?”. Phong Linh đứng thẳng lên nắm quả đấm. “Dạ Tàn Nguyệt, trước khi muốn người khác thích ngươi thì trước hết ngươi hãy học cách tôn trọng đi”. Nàng gào lên, sau đó xoay người bỏ chạy.
Nhìn bóng dáng nàng chạy càng lúc càng xa, nụ cười trên mặt Thần Hoàng dần dần thu lại. “Phụt”, hắn lại phun ra một ngụm máu, cả người nằm trên mặt đất, nỗi đau trên ngực làm hắn không để chống đỡ tiếp được.
“Ầm!”.
Một tiếng sấm lớn vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của bầu trời, cuốn bay tất cả, thổi bay cát đá trên đất. Cành cây đung đưa trái phải, giống như lúc nào cũng có thể bị gió bẻ gãy.
“Rào rào”. Mưa to, mưa tầm tã, giọt mưa đập thẳng xuống đất tạo thành những bóng nước to.
“Đáng chết!”. Thần Hoàng muốn chống người đứng lên, trừ việc có thể dùng hai cánh tay chống mình thì hắn có có hơi sức.
Càng lúc mưa càng to, hắn cũng bỏ qua, không cố gắng kháng cự nữa, cứ như vậy ngồi dựa vào thân cây, mặc cho những giọt mưa tẩy đi những ký ức về nàng. Hắn không muốn mang theo bất cứ thứ gì có liên quan đến nàng xuống địa ngục, hắn không thể đến nhìn nàng nữa, không nghe được tiếng nàng nữa, chỉ có thể dựa vào trí nhớ để sống qua ngày, việc này so với chết còn khổ sở hơn gấp ngàn lần.
Cho nên, cứ để hắn quên nàng đi thôi.
Bị mưa rơi ướt hàng lông mi run lên, chậm rãi mở mắt, hắn chợt nhìn thấy người đang đứng trước mặt, hắn sững sờ. “Nàng……..”.
Chớp mắt một cái, hắn đã bị người ôm chặt lấy.
“Khốn kiếp! Người này khốn kiếp vạn lần! Ngươi là một tên lừa gạt! Ta hận ngươi!”.
“Tam Nương…….”. Thần Hoàng chau mày, lao lực, buông nàng ra, hắn muốn nhìn rõ một chút, hắm muốn chắc rằng đây không phải là ảo giác của hắn.
Phong Linh tức giận đánh hắn. “Tên lừa gạt! Tên lừa gạt! Tên lừa gạt! Từ lúc bắt đầu, ngươi đã gạt ta, đến bây giờ ngươi vẫn còn gạt ta!”.
Thần Hoàng cầm quả đấm của nàng, ngay cả mắt cũng không dám nháy. “Tại sao nàng lại quay trở lại?”.
Phong Linh hất tay hắn ra, gần như là dùng hết sức rống. “Đúng, vì sao ta lại phải trở về? Tại sao ta phải nhìn thấy ngươi chết?”. Nàng chùi chùi chút nước trên mặt, không biết đó là nước mưa hay nước mắt. Nàng luống cuống đứng trong mưa cúi đầu. “Rõ ràng đã quyết định rời đi, tại sao ta lại không yên lòng mà quay lại?”.
Thần Hoàng nhìn nàng, từ từ nhắm hai mắt lại. “Tam nương, nàng rời khỏi đây, ngay bây giờ”.
Phong Linh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cắn răng, nhìn hắm chằm chằm. Nàng không nói hai lời, cúi người xuống đỡ hắn lên. Thần Hoàng nheo mắt, nhìn chằm chằm nàng đang cố hết sức muốn đỡ hắn dậy, hắn nở nụ cười, phối hợp dùng hết sức để đứng lên, sức nặng cả người cũng giao cho Phong Linh.
Phong Linh bị hắn ép, lảo đảo bước chân nhưng vẫn gắng gượng đứng, đỡ hắn đi về. “Không có chuyện gì, ngươi sẽ không có chuyện gì đâu”. Nàng không ngừng lặp lại những lời này, giống như đang an ủi hắn, càng giống như đang an ủi mình.
Đôi mắt Thần Hoàng rũ xuống, hắn cười một tiếng. “Yên tâm, ta không chết được”.
“Ừm”. Phong Linh gật đầu.
Đột nhiên, chân bị trượt, hai người cùng ngã xuống đất, lăn vài vòng
Phong Linh ôm chặt lấy hắn, không chịu buông tay, thật vất vả mới dừng lại thì trên người của cả hai đã đầy thương tích.
“Dạ Tàn Nguyệt………”. Phong Linh nhịn đau ngồi dậy, lắc lắc người trong ngực. “Ngươi tỉnh táo một chút! Dạ Tàn Nguyệt!”.
Thần Hoàng nằm trong ngực nàng không nhúc nhích, gò má dính bùn trắng bệch như tờ giấy.
“Tỉnh một chút…. Ngươi đừng chết……...”. Bờ môi Phong Linh run rẩy, tay run run, đưa đến phía dưới mũi hắn.
Đột nhiên tay của nàng bị một người nắm lấy. Khi hắn mở cặp mắt ra thì Phong Linh sững sờ, một giây sau, trong mắt càng tụ nhiều nước.
“Ta nói rồi, ta không chết, bây giờ ngươi khóc thì sớm quá đấy”. Thần Hoàng cố gắng ngồi dậy, giọng nói yếu đến cực điểm.
Phong Linh chợt ôm lấy hắn, chôn mặt trong ngực hắn. “Dạ Tàn Nguyệt, trả độc lại cho ra! Đáng ra ngươi không phải chết! Trả lại cho ta aaa….”.
“Nàng đúng là nữ nhân không biết điều, ta đã giúp nàng một ân tình lớn như vậy mà nàng còn không lĩnh tình?”. Thần Hoàng đau lòng vuốt mái tóc dài của nàng. “Đừng khóc, ta không chịu được nhất là nhìn thấy nàng khóc”.
Phong Linh hít sâu một hơi, lau khô nước mắt. “Bây giờ ta sẽ tìm người đến cứu ngươi!”. Nàng nhìn hắn, khóc nói. “Van ngươi, ngươi đừng chết được không?”.
Ánh mắt Thần Hoàng bắt đầu mơ hồ, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt đẫm lệ của nàng, muốn đưa tay lau đi cho nàng……….
Phong Linh ngồi đó, nhìn thấy cái tay giơ lên đưa về phía bên phải, quơ quơ trong không trung. Nàng cắn môi, không dám khóc lên, nàng dịch người về phía bên phải. Thần Hoàng xoa mặt nàng, cười cười. “Bộ dạng nàng lúc khóc xấu lắm, nàng đồng ý với ta, sau này nên cười nhiều hơn”.
Chương 186: Phong Tam Nương, nàng càng ngày càng kém
Tay của hắn từ từ tuột xuống.
“Đừng! Ngươi không thể chết! Không ——”.
Thời khắc đó, lòng nàng như bị ai dùng dao cắt mạnh, bị chia làm hai, ngay cả thở dốc nàng cũng không thể thở được.
“Dạ Tàn Nguyệt, ngươi không thể ngủ, mau dậy đi!”. Phong Linh muốn kéo nâng hắn, trượt chân rồi nàng lại bò đến bên cạnh hắn, cố gắng đỡ hắn dậy.
Một lần lại một lần, nàng không cần biết mình đã ngã xuống bao nhiêu lần, cho đến khi nàng tốn hết sức lực nằm bên cạnh hắn, miệng thở hổn hển. Từ trên trời, vô số những hạt mưa rơi xuống, rơi mạnh lên người nàng đến nỗi da nàng cũng cảm thấy đau.
“Cứu mạng….. Cứu mạng! Ai tới cứu hắn?!”.
Tiếng la của nàng tê tâm liệt phế lộ ra vẻ tuyệt vọng vang lên trong màn mưa to.
*………………*
“Cứu mạng……… Cứu, cứu hắn……. Cứu hắn……….. Hắn không thể chết được, không thể chết được!”.
Phong Linh bật dậy. “Mau cứu hắn!”.
“Tam Nương!”, Vấn Xuân và Sơ Hạ vội chạy đến bên giường. “Tốt quá, rốt cuộc ngài cũng tỉnh rồi”.
Lúc này Phong Linh mới phát hiện ra nàng đang ở trong khách sạn. Nàng nhớ đến Thần Hoàng, không kịp hỏi tại sao mình trở về, vội vàng hỏi. “Dạ Tàn Nguyệt đâu? Hắn ở đâu? Hắn sao rồi?”.
“Thái tử điện hạ, ngài ấy……..”.
Không đợi Vấn Xuân và Sơ Hạ đáp lại, một người đẩy cửa đi vào.
“Tham kiến Vương gia”. Hai người ăn ý lui ra ngoài.
Trên mặt Dạ Vô Hàm có vẻ tiều tụy nhưn vẫn nở nụ cười ôn hòa ưu nhã. “Nàng đã ngủ khoảng hai ngày, cuối cùng cũng tỉnh”.
Ngay cả giày Phong Linh cũng không kịp đi vào, nàng bắt tay hắn lại. “Vô Hàm, mau nói cho ta biết Dạ Tàn Nguyệt đang ở đâu? Tên kia như thế nào rồi? Ngươi biết không, hắn hút độc của ta sang người hắn, sau đó Châu Châu nàng…….”.
Dạ Vô Hàm không đành lòng nhìn nàng vội vàng như vậy, hắn đè nhẹ lên môi nàng. “Ta biết, ta biết hết. Nàng yên tâm, hắn không sao”.
“Không có việc gì?”. Phong Linh không thể tin được, trợn to mắt. “Chẳng lẽ Châu Châu không chết?”.
Dạ Vô Hàm lắc đầu một cái. “Theo tin tức truyền ra từ trong Hoàng cung thì thật sự nàng ta đã chết”.
“Nàng chết rồi…. Chết rồi…………”. Phong Linh nhắc lại. “Nàng ta chết rồi thì làm sao Dạ Tàn Nguyệt lại không có chuyện gì………”.
“Việc này tất nhiên tỷ phải cảm tạ muội rồi!”. Hồng Ngọc nhíu mày cười một tiếng đi vào.
“Hồng Ngọc?”. Phong Linh mơ hồ. “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, các ngươi nói cho ta biết nhanh lên”.
Dạ Vô Hàm nhìn thoáng qua Hồng Ngọc. “Muội chăm sóc nàng, ta đi có việc”.
“Không thành vấn đề, Vương gia cứ đi đi”.
Ánh mắt phức tạp liếc nhìn qua Phong Linh, Dạ Vô Hàm rời khỏi phòng.
Hồng Ngọc đi tới, ngồi xuống mép giường, kéo nàng ngồi xuống. “Không hiểu tỷ vừa mới bệnh dậy làm sao mà sung sức thế?”.
“Ai nha, Hồng Ngọc, muội đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói cho ta biết rốt cuộc hắn thế nào rồi? Muội cứu hắn bằng cách nào?”.
Hồng Ngọc trầm mặc một lúc, một lúc sau nàng lôi khối ngọc bài đó ra. “Phải dựa vào nó”.
Phong Linh nhận lấy, nhìn chữ “Tiếu” ở mặt trước. “Tiếu? Chữ này có ý gì?”.
“Tiếu Chí Tu là phu quân đã hưu muội. Cũng là đại sư huynh của độc môn”.
Cặp mắt Phong Linh sáng lên. “Muội tìm hắn lấy thuốc giải?”.
Hồng Ngọc tức giận nói. “Đúng rồi, vì tỷ mà muội phải đi tìm tên nam nhân năm đó đã nhục mạ muội”.
“Ôi……”. Phong Linh ôm Hồng Ngọc. “Tiểu Ngọc Ngọc, muội tốt quá, quá tốt, ta yêu muội chết mất”.
Hồng Ngọc chán ghét đẩy nàng ra. “Đừng có buồn nôn như vậy, muội không phải là thái tử điện hạ của tỷ”.
Phong Linh ngẩn ra, nheo mắt. “Có ý gì? Ta chỉ vì hắn đã cứu ta, ta vô cùng……”.
“Áy náy?”. Hồng Ngọc chau mày, nói tiếp. “Bởi vì tỷ áy náy nên mới lo lắng cho hắn?”. Sau đó Hồng Ngọc nhìn thẳng vào Phong Linh nói. “Tỷ thành thật nói đi, người trong lòng tỷ không phải là Hàm Vương mà là thái tử, có đúng không?”.
“Này, muội nói linh tinh cái gì đấy?”. Phong Linh vội vàng cắt đứt, chân mày nhíu lại. “Hồng Ngọc, muội đùa cái này không hề buồn cười”.
“Thôi đi, muội thật sự không hiểu tỷ đang kiên trì cái gì? Thừa nhận mình thích người khác khó khăn thế sao? Giống muội, cho dù mang tiếng xấu là hồng hạnh xuất tường thì vẫn thản nhiên đứng trước mặt Tiếu Chí Tu”.
Phong Linh lắc đầu. “Không hề giống nhau”.
“Không giống nhau ở đâu? Những gánh nặng đó đều do tỷ tự đặt lên mình, là tự tỷ không thể vượt qua được”.
Phong Linh nghiêm túc, giọng kiên định nói. “Từ nhỏ ta đã thề, cả đời này ta chỉ yêu một người. Hơn nữa phải là biển cạn đá mòn, không bao giờ là người thay lòng đổi dạ………”.
“Kết quả?”. Hồng Ngọc ý vị sâu xa nói. “Không đợi đến lúc biển cạn đá mòn tỷ đã phát hiện mình thay lòng?”.
“Này, đó không phải là thay lòng!”. Phong Linh tức giận đứng dậy. “Không nói nữa, ta đi xem hắn, hắn đừng chết trong khách sạn, xúi quẩy”.
Hồng Ngọc lắc đầu bật cười. “tỷ cứ mạnh miệng đi, muội xem tỷ có thể kiên trì đến khi nào?”.
Phong Linh đẩy cửa ra, người bên trong cực kỳ suy yếu, hắn nằm trên giường, hơi thở thoi thóp, nhìn thế nào cũng giống như người sắp chết. Phong Linh rón rén đi vào, ngó ngó hắn, nhỏ giọng nói. “Dạ Tàn Nguyệt? Dạ Tàn Nguyệt”.
Thấy người trên giường không có phản ứng, nàng nhíu mày từ từ ngồi xuống bên cạnh, nhìn khuôn mặt dễ nhìn của hắn, môi mấp máy, “Kẻ ngốc, ai bảo ngươi cứu? Nếu ngươi cứ thế mà chết đi thì cả đời ta cũng không tha thứ cho ngươi!”.
“Haiz, ta biết ngay mà, đừng bao giờ hi vọng nghe được lời cảm kích từ nàng”. Thần Hoàng đột nhiên mở mắt, ánh mắt bất đắc dĩ, khuôn mặt tái nhợt làm người ta vừa thấy đã thương.
Phogn Linh sợ hết hồn, nhìn hắn đột nhiên cảm thấy không biết phải làm sao, không biết nên nói thế nào.
Thần Hoàng ngồi dậy, vui vẻ nhìn nàng, bộ dạng đang chờ đợi.
“Cái đó…. Cảm ơn”. Phong Linh nói.
“Ha ha, lời cảm ơn của nàng rất có giá trị đấy, trị giá một cái mạng của ta”.
Phong Linh nâng mắt lên. “Là do ngươi tự mình cứu, ta đâu có xin ngươi”.
“Ưh….”. Thần Hoàng nhướn mày, che ngực, lộ vẻ khổ sở.
“Ngươi làm sao vậy?”. Phong Linh không hề nghĩ ngợi đi qua, đưa tay vuốt vuốt ngực hắn. “Có phải độc còn chưa đc lọc hết không? Nói cho ta biết rốt cuộc ngươi đau ở đâu?”.
Thần Hoàng meo mắt, nở nụ cười, hắn bỗng nhiên cầm tay nang, nhướn mày. “Phong Tam Nương, nàng càng lúc càng kém”.
Phogn Linh không hiểu nhìn hắn, sức của Thần Hoàng lớn hơn nàng, khoảng cách hai người gần đến nỗi có thể cảm nhận được hô hấp của nhau. “Những gì nàng che giấu đã xuất hiện sơ hở, sẽ càng làm cho người khác phát hiện được chút bí mật nho nhỏ khả ái của nàng”.
Chương 187: Rắn đã ra khỏi động
Phong Linh cực kỳ khó chịu đi xuống cầu thang, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Dạ Lạc Dao chậm rãi đi tới.
“Ta đến tìm Nguyệt”. Nàng ta cười khẽ.
Mặt Phong Linh không thay đổi, chỉ về phía sau lưng. “Hắn nằm trong phòng hảo hạng. A, đúng rồi, ngươi trả tiền phong mấy ngày nay cho hắn, cảm ơn”.
“Không thành vấn đề”.
Dạ Lạc Dao phóng lên lầu, Phong Linh trừng mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, miệng cong lên. “Ban ngày mà còn đóng cửa chặt như vậy, tuổi trẻ bây giờ thật là…… Thói đời thật bạc bẽo”.
“Tam Nương”. Ở dưới lầu, Dạ Vô Hàm từ trong phòng bếp đi ra, trong tay bưng một bát canh, ngoắc tay với nàng. “Mau xuống đây uống chút cháo gà”.
“Ồ!”. Phong Linh vội vàng chạy xuống, ngửi thấy hương vị ngào ngạt thì khen. “Thơm quá, ai làm vậy?”.
Vấn Xuân đứng sau lưng cười nói. “Đương nhiên là Vương gia làm rồi. Tam Nương, ngài không biết, nô tỳ ở trong Vương phủ lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy Vương gia xuống bếp đó”.
“Thật sao?”. Phong Linh cảm động nhận lấy, hai mắt tỏa sáng. “Vô Hàm, cảm ơn ngươi”.
Dạ Vô Hàm cưng chiều cười. “Nàng muốn cảm ơn ta thì phải uống sạch chỗ này”.
“Điều này còn cần phải nói sao?”. Phong Linh ngồi xuống, húp một ngụm lớn.
Lúc này, Thần Hoàng và Dạ Lạc Dao từ trong phòng đi ra. Ánh mắt Thần Hoàng đảo qua, thấy tình cảnh bên này, vẻ mặt có chút căng thẳng. Hai mắt Dạ Lạc Dao thì đỏ lên giống như là vừa khóc, yên lặng đi sau lưng hắn.
“Đi sao?”. Dạ Vô Hàm hỏi.
“Ừ”. Thần Hoàng đứng bên cạnh hắn thì ngừng lại nói. “Rắn muốn rời khỏi động rồi”.
Nói xong không nhìn Phong Linh một cái, đi thẳng ra ngoài. Dạ Lạc Dao bước nhanh đuổi theo, trượt chân, ngã từ trên cầu thang xuống, cả người nhếch nhác, kêu đau một tiếng. “Ai….”.
Mấy người run lên, Thần Hoàng chau mày, xoay người đi tới, đỡ nàng ta dậy. “Ngã có đau không?”.
“Ừ…”. Dạ Lạc Dao uất ức cúi đầu. “Chân muội bị trật khớp rồi”.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian